Tình yêu luôn là một điều kì diệu và trúc trắc, đến cuối đời bạn cũng không thể hiểu hết nó là gì. Bạn càng gần người bạn yêu, bạn càng dễ tức giận với người bạn yêu khi xảy ra vấn đề, bạn càng gắn kết với người yêu, cảm xúc của bạn càng bất ổn định. Bạn tự hỏi, đôi khi bạn có cảm giác bạn có thể hi sinh tất cả vì người bạn yêu, đôi khi bạn lại thấy rất tức giận, khó chịu, thậm chí cảm giác “hận thù” người mình yêu. Bản thân tình yêu là sự mâu thuẫn của cảm xúc, nếu không có mâu thuẫn, tình yêu không thể nào tồn tại được.
‘Yêu là cho đi những gì bạn không thực sự có’, đó là điểm nhìn sâu hơn về bản thể, khi hẹn hò tìm hiểu nhau, cặp đôi thấy những gì tốt đẹp nhất của nhau. Bạn nghĩ rằng, mình có thể mang đến cho người yêu sự an toàn, một chỗ dựa vững chắc, bạn nghĩ rằng bạn mạnh mẽ, bạn điềm tĩnh… Nhưng khi ở bên nhau một thời gian, bạn nhận ra rằng, bản thân bạn không phải lúc nào cũng an toàn, chính bạn đôi khi cũng vật lộn với chính đời sống, gia đình, sự nghiệp, nhiều khi bạn cũng gục ngã… Sẽ có những thời điểm, sự gây hấn, tức giận của bạn bùng nổ, đối tượng của sự bùng nổ phần lớn là người gần nhất với mình, sẽ là sự tấn công người bạn yêu nhất nếu bạn mất kiểm soát. Giống như một mối quan hệ mẹ – con gắn kết vậy, yêu thương và tức giận, tự do và bị kiểm soát, an toàn và sợ hãi…
‘Bạn cho đi – đến những người không thực sự cần nó”, người yêu của bạn đến với bạn bởi vì bạn chu đáo, bạn không chơi bời, bạn chung thủy, lúc nào bạn cũng ở bên người bạn yêu… Nhưng đôi khi, sự lặp lại của bạn mang đến cho người yêu sự nhàm chán, dần dần, người yêu bạn không cảm nhận được rằng bạn đang ở bên họ chính bởi vì bạn luôn luôn ở bên người ấy, có lúc bạn cảm thấy chính bạn cũng không thực sự tồn tại, bạn chỉ đang ở bên người ấy như một thói quen. Bình yên và đơn điệu, ở bên và chia tách. Nhiều cặp đôi rời xa nhau vì sự đơn điệu, bạn thích hình thành một thói quen tốt nhưng đôi khi bạn sợ thói quen, đối với nhiều người, bình yên quá lại là một vấn đề…
Vậy chúng ta nên làm gì với tình yêu?